Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ.Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò.Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.Ngắn ngủi mà đằng đẵng.Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.
