Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi.Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.Tôi cũng có dự định ấy.Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức.