Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.