Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng.Để trẻ con bớt dần phải khóc.Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.Không biết bác có nhớ chuyện này không.Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai.Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.