Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.Em gọi mãi không dậy.Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời.Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông.Hôm sau đi thi thấy bình thường.