- Chuyện bắt đầu từ một giấc mơ.Vừa mỉm cười khoát tay chào những thực khách khác ở trong quán, Dabasir vừa nói với Tarkad:- Họ cũng đẹp đẽ, mạnh khỏe như chúng ta.- Chính tôi cũng đang ngồi riêng ra trong ngôi nhà của mình.– Ngài có thể trả cho tôi hai phần ba số tiền của chín trăm con cừu này cũng được, để tôi có thể khởi hành ngay bây giờ.- Vậy thì, nếu mỗi người trong các bạn mong muốn tạo dựng cho mình một cơ nghiệp giàu có, thì điều khôn ngoan nhất là biết cách điều khiển dòng chảy của vàng, nó vốn đã có sẵn trong tay của các bạn, đúng không? – Arkad nói tiếp.Có vẻ như đây là câu chuyện thích thú.Ado à! Anh ta gọi người nô lệ da đen của mình.- Túng bấn ư! Tạo sao trời đất lại phạt cậu hoài thế nhỉ? Cậu không thể vay tiền của tôi rồi sau đó mỗi lần gặp tôi, cậu lại viện lý do túng bấn nên chưa thể trả nợ được.- Hiện nay tôi rất khấm khá! – Anh ta bảo.