Phương pháp của ông ra sao? Ông có bao giờ nói với người láng giềng của ông rằng họ lầm không? Không, kẻ khác kia chứ ông thì tuyệt nhiên không, ông không vụng dại như vậy.Lời đó hay và đúng đến nỗi tôi muốn nhắc lại đây: "Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn."Ông trả công tôi; vậy tự nhiên tôi phải làm vừa ý ông.Hai người giỏi nhất trong nghề bán hàng chung nhau viết một cuốn sách về nghệ thuật dụ khách mua hàng.Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã.Ông đó thực có khiếu, có thiên tài dẫn đạo người.Đứa nhỏ thích đạp xe máy ba bánh lắm - nhưng cùng dãy phố đó có một đứa nhỏ khác lớn hơn, hung hăng ăn hiếp nó, ngừng xe nó lại, bắt nó xuống rồi leo lên đạp.Tôi làm việc với ông đã lâu, đáng lẽ phải biết làm vừa ý ông mới phải.Vậy có lẽ ông đã tự nghĩ: "Hãy khoan, đợi một chút.Cứ 100 bức thư mà ông Dyke thường gởi cho các tiệm bán lẻ hàng hãng ông sản xuất, để hỏi thăm tình hình, thì ông chỉ nhận từ 5 tới 8 thư hồi âm, nghĩa là từ 5 tới 8 phần 100.
