Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.Ôi, cuộc đời của bác tôi.Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu.Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?.Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.
