Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.Tôi không có bản lĩnh.Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.Rồi chúng tôi vào phòng tập.Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít.
