Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt.Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta).Bổn phận của ta là phải làm việc để nuôi thân và gia đình, là phải trả hết nợ nần và dành dụm cho nhà cửa thêm thịnh vượng.Khi đã điều khiển phần tử vô kỷ luật nhất trong cơ thể phức tạp của ta thì ta phải tròng ngay ách vào cổ nó.Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó.Cái lợi lớn nhất của những kiệt tác đó là nó minh bạch một cách lạ lùng.Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn.Nguyên nhân mối nguy đó là tại ta ráng làm nhiều quá, và chỉ có một cách tránh nó là lập lại chương trình, làm bơn bớt đi những cái nghề, càng học, càng ham, và có những kẻ thích hăm hở gắng sức tới nỗi luôn luôn như không kịp thở.Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa.Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn.
