Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.Và cũng thật dễ hiểu.Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.