Cái gì đến phải đến."Đó là một trò chơi quyền lực", Pfeifer nói với tờ Journal.Tất cả những gì họ cần là có thêm hai tuần nữa.Jobs gạt bỏ lời bình luận ấy, coi đó chỉ là tư duy của một người chưa trưởng thành.Ông làm việc đó với phong cách riêng, nó giống như một lời hiệu triệu: “Tôi xin phép được bắt đầu cuộc họp với một bài hát mà Bob Dylan đã viết 20 năm trước”, ông khẽ mỉm cười, ròi nhìn xuống hát đoạn thứ hai của bài hát: “The Times They Are a- Changin’” (tạm dịch: Khoảnh khắc mọi thứ thay đổi”.ông nhìn chằm chằm vào trang cuối cùng rồi lại nhìn Rand ròi cuối cùng ông ôm chầm lấy anh ta.“Đó là cách tiếp cận của chúng tôi.Vợ của Rossmann, bà Joanna Hoffman, cũng từng thấy thái độ tương tự của Jobs khi cùng ông sang châu u sau thời điểm các máy tính Macintosh được giới thiệu rộng rãi một vài tháng, "ông ấy khó chịu và dễ dàng nổi giận với bất cứ chuyện gì", bà nhớ lại.Vẻ quyến rũ của The Power Mac G4 Cube, phát hành vào năm 2000, ấn tượng đến mức người ta đã trưng bày một chiếc tại Viện Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại New York.Ông ấy thậm chí còn tạo ra phiên bản có chức năng kết nối vào Tivi ở nhà ông.