Ông ấy là Jim - cũng khoảng tuổi Max - cái tuổi sáu mươi nhưng lại có gương mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa, thế nhưng trong dáng đi của ông cũng toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng.Bàn tay ông đang chuẩn bị sập cái cửa đá ngăn cách ông với thế giới bên ngoài, thế nhưng ông vẫn trả lời Sid:Luôn trung thành với các nguyên tắc của mình, chàng đã hành động và không trì hoãn những việc cần làm.Nhưng ta chưa hề nhìn thấy rễ của cây bốn lá nào trong khu rừng này cả.Không bao giờ là quá trễ để bạn có thể tạo ra may mắn cho chính mình."Nếu không có Cây Bốn Lá thần kỳ cho ta thì cũng sẽ không có cây nào cho hắn cả.- Tôi đã nhận ra ngay đôi mắt xanh của cậu, Jim ạ - Max xúc động.Và câu chuyện may mắn đã tình cờ đến với Jim.Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này.Chúng đổ xuống ào ạt, không chỉ một hạt mà vô số kể cứ như trận mưa xuân vậy.
