- Chia chứ, chia chứ! – Ông Nana-naid nói ngay.Do quá lo lắng, ông ấy đã đưa ra mức giá rất thấp so với giá thông thường rao bán một con cừu.Nhưng điều này mãi mãi không thể thực hiện được.Con ngựa vẫn chạy băng băng trên con đường quen thuộc, còn Rodan, anh không thể nghĩ gì khác ngoài những dự định về năm mươi đồng tiền vàng đó.- Arkad à! Sao anh luôn may mắn hơn chúng tôi thế? Anh đã trở thành một người giàu nhất ở thành Babylon, còn chúng tôi vẫn phải vật lộn hàng ngày với cuộc sống nghèo khổ.Khi đến nơi, ông kinh ngạc khi thấy hàng ngàn người đang làm việc; một số người đào đất dưới đường hào, những người khác đang trộn bùn để đóng thành gạch; còn số đông nhất thì đang khuân những giỏ gạch nặng trĩu và leo lên những bậc thang để chuyển gạch tới nơi đang xây.Trong một cuộc ẩu đả, anh ruột của ông đã giết chết người bạn của mình.Lúc nghe Megiddo nói như vậy, những người nông dân đó cũng chế nhạo lại các ông.– Bansir trầm ngâm lên tiếng.Rodan im lặng suy nghĩ về những lời Mathon vừa nói, đột nhiên Mathon hỏi: