Cha tôi làm việc cho nhà nước và ông giải thích cho tôi rằng có đôi khi cha mẹ tôi đến Tennessee theo những nhiệm kỳ tạm thời.Chúng ta ao ước được quay về với giai đoạn ấy và cũng lấy làm khó xử bởi lẽ những hồi ức đó có thể lại là một lời nguyền đối với tương lai.Người đàn ông quay lại ống nghe, «Chết rồi! Bây giờ thì sao nữa?».Câu trả lời, tất nhiên, là việc phàn nàn về việc người ta cảm thấy như thế này, về những thái độ cư xử lặp đi lặp lại nảy sinh ra những kết quả bất hạnh quá nhàm chán, lại chính là bước đầu của tiến trình thay đổi.Có thể là không dễ chịu khi nghe những lời mà Gordon Livingston phải nói.Thật dễ để bị mắc kẹt khi người ta cố gắng bằng cách dùng thuốc và vật lý trị liệu để làm giảm những nỗi lo lắng.Dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng đã tham gia vào cuộc chiến tranh đó.Một hệ thống như vậy sẽ làm tăng cường thêm niềm tin rằng tất cả chúng ta đang chia xẻ những sự bất ổn không thể nào tránh khỏi và sự rủi ro là một phần tất yếu của cuộc sống.Sự chữa trị đúng mức chứng tuyệt vọng đối với người già thường bị người ta từ chối.Cuộc sống đầy những sự không chắc chắn và những thảm hoạ ngẫu nhiên.
