cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.Không ngủ cũng phải nằm.Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.Vậy mà tôi đang viết.Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.Bác vòng sang phía trái tôi.Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…