Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất.Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…Quần áo độ này mặc rộng ra.Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.Cậu ấy là người tốt.Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
