Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.Không trình bầy nữa.Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.