Vì vậy, ba tôi sống thêm 42 năm nữa, cho đến năm 1941, thọ được 89 tuổi.Sự ấy đúng trong vài trường hợp, nhưng lại rất sai trong nhiều trường hợp khác.Bởi vậy tôi chẳng hề cản.Họ biết rằng thế nào cũng chết và có mang theo nhiều thuốc phiện để dùng trong những trường hợp như vậy.Trách chi mà chẳng có biết bao người, cả đàn ông lẫn đàn bà, bước chân vào đời với sức học chắc chắn, với những mộng tươi đẹp, thế mà rồi đến 40 tuổi đã kiệt lực vì thất bại, vì chán nản và lại đèo thêm bịnh thần kinh! Sự thiệt, sự lựa được một nghề hợp với bạn cũng quan trọng cho sức khoẻ của bạn nữa.Nhưng các huấn luyện viên gìa gấp hai, bà tuổi họ lại không mệt chút nào.Chúng tôi bàn về cách đắc nhân tâm.Vậy mà nó không tát.Trong chiến tranh vừa rồi, một bà nội trợ ở Chicago đã tự nhận ra rằng "phương thức trị bệnh lo buồn là luôn luôn kiếm một việc gì ích lợi để làm".Ta không tin ta là một người hoàn toàn, ta nên noi gương E.
