Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.Để người ta phải nể.Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Một kẻ lạc loài vô cảm.Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.