Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.Mẹ tôi đi về phía bên kia.Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm.Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ.Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.