Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.Chúng tôi mò mãi không thấy.Chả biết đường nào mà lần.Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.Lúc đó, tôi trống rỗng.Tôi cũng tưởng mình đùa.Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.