Y có thể không bao giờ tới thành La Mecque.Chắc bạn không dám cả gan chối cãi điều đó chứ? Nếu bạn chịu nhận mà còn không chịu bỏ ra một phần mỗi ngày để suy nghĩ kỹ lưỡng về lý trí, nguyên tắc và hành vi thì có khác gì muốn sáng thì phải có đèn, mà bạn lại nhất định không chịu thắp đèn không?Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt.Bạn không cho phép óc bạn "lơ mơ" được, buộc nó phải làm công việc của nó và nó đã làm xong.Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó.000 đồng một năm mà chi tiêu vẫn thiếu hụt thì đời không vì vậy mà nhất định là phải lúng túng; xắn tay áo lên, gắng sức kiếm thêm thì quỹ chi thu sẽ thăng bằng.Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.Sau khi đã suốt ngày gắng sức lo cơm, áo, tự nhiên óc ta muốn suy nghĩ.Chúng ta không suy nghĩ.Và cũng không có hình phạt.
