Ông đã thử đủ nghề nhưng chưa bao giờ có ý dạy đánh bài hết.Chắc bạn viết văn sĩ đó: Chính là H.Thiệt chúng ta nhẹ dạ vô cùng khi tin chắc một điều gì, nhưng có ai chỉ mới tỏ ý muốn bắt ta rời bỏ điều tin tưởng đó đi, là ta bênh vực nó một cách giận dữ, tàn bạo.Nàng sinh được năm đứa con ngộ nghĩnh và gia đình chúng tôi như một tổ uyên ương.Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo.Nhưng có nhiều kẻ vô ý hơn các em.Nhưng có tới một triệu người ấn Độ, khinh bạn tới nỗi không chịu mó tới thức ăn mà bóng nhơ nhớp của bạn đã phớt qua; vì sợ lây cái nhơ nhớp qua họ.Bà là tri kỷ của ông, vừa là bạn đồng tâm, là nguồn an ủi và là quân sư của ông nữa.Bọn họ bèn yêu cầu này nọ.Chân lý đó đúng khi bạn viết tiểu thuyết cho độc giả coi.