Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.Cái bệnh thơ nó loạn lắm.Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.
