Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.Lại về nhà bác ôn thi.Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài.Mong ông chỉ nói những điều cần nói.Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ.Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.