Bạn cứ ăn và thấy nuốt được.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Không gì tự nhiên mất đi.Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới.