Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại.Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.
