Khi hành động, suy tính, người ta chỉ nhớ tới nguyên do thiệt.Người ấy hỏi tôi bằng một giọng xẵng: - Tại sao để chó chạy như vậy, không có xích, cũng không có đai mõm gì hết? Không biết rằng điều đó cấm sao? Tôi ngọt ngào đáp lại: - Có, tôi biết, nhưng ở chỗ vắng người này tôi tưởng vô hại.Nhưng ông không tiến được một bước nào hết.Ai không đồng ý với mày thì mày có giọng cứng cỏi với người ta.Tôi ở Alger được đúng hai mươi bốn giờ đồng hồ.Tại sao người ta nhãng bỏ khoa tâm lý thực hành như vậy mà nhồi biết bao những môn vô ích khác.Cho nên chúng tôi quay lại cùng xin ông Grammond phân giải xem ai phải ai trái.và tôi gõ cửa, tươi tỉnh như đóa hoa.Mãi tới gần đây, chúng tôi vẫn báo tin buồn đó cho những người bị hy sinh bằng cách này:Vả lại trông thấy những lầm lỡ, khó chịu lắm".
