Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau.Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).
