Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.Có thể phơi phới niềm tin.Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.