Chia luôn thành hai phe ẩu đả.Tôi cất tờ giấy vào cặp.Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ.Nó muốn khám phá tôi.Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.