Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.Lần sau không thế nữa nhé.Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.
