Khung cảnh bạn chọn để bạn bè cùng nhau trò chuyện thì không cần quá màu mè.Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất.Và không quên nhắc Benny một lần nữa: Nhớ nghe chưa Đừng cười.Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng.Việc làm quen hay hỏi chuyện đều ưu tiên cho nam giới.Các thính giả tội nghiệp của tôi lại nghe những tiếng kêu la, tiếng kính vỡ loảng xoảng, lại tiếp tục thắc mắc.Phải biết tìm hiểu và đánh giá về người đối diện: Họ có thể hiểu vấn đề đó không, họ có quan tâm đến sự kiện này không… để khơi mào đề tài nói cho phù hợp chứ không bị lạc quẻ.Cuomo biết rõ người nghe ông nói thuộc thành phần nào.Vì sao tôi biết? Vì nó cũng vừa mới giúp ích cho tôi.Không phải ngẫu nhiên người ta bảo đôi mắt chúng ta là Cửa sổ của tâm hồn.
