Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo.Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.Nhưng mưa dầm thấm lâu.Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ.Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.