Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Này, lấy cho chú mấy chai bia.Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi.Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.Xin lỗi em, xin lỗi các con.
