Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.Không được đâu cậu ơi.Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
