Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa.Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.Cậu em thế là tạm biệt rồi.Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ.Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại.Chúng tôi mò mãi không thấy.Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
