Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.Cho từng tờ vào lửa.Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
