Ngồi bên trái tôi là ông Grammond, bạn cũ của tôi; ông này đã nhiều năm nghiên cứu Shakespeare.Tôi đoán sai thì đây ông cứ chặt tay tôi đi.Trước hết ta phải đặc biệt chăm chú nghe họ.Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm.Tôi chỉ cần hỏi ý họ, đãi họ có thể thống, là tôi muốn gì được nấy".Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy".Nó đã làm cho tôi bớt tự phụ, đã cho tôi một bài học tốt.Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm.Đời vợ chồng, hết ngày này qua ngày khác, chỉ là một chuỗi những tiểu tiết không nên thơ.Nhờ trí nhớ kinh dị đó mà Jim Farley đi cổ động đắc lực cho ông Franklin D.