Trong chiến tranh vừa rồi, các nhà chỉ huy tối cao của quân đội ta luôn luôn dự tính cho ngày mai và cả những ngày còn xa hơn nữa, nhưng họ không bao giờ vì vậy mà ưu tư cả.Tôi hỏi: "Có phải ông muốn nói rằng ông đã hoàn toàn trừ hết được nỗi lo lắng không? "Ông đáp: "Tôi tưởng có thể chân thành nói rằng đời tôi bây giờ gần như tuyệt được hết nỗi lo rồi.Chúng ta không thể sống trong cả hai cái vô tận đó được, dù chỉ là trong một phần giây.Sáng hôm sau, tôi nóng nảy mong tới giờ các khách hàng mở cửa.vì theo luật trung bình, ít khi xảy ra tai hoạ cho những món đó lắm.Nhiệm vụ của chúng ta là giúp y chứ không phải là treo cổ y đâu nhé".Carrier, tôi gặp lời khuyên: "Hãy nhìn thẳng vào sự tai hại nhất" Và tôi tự hỏi: "Nếu ta không chịu hối lộ nó, mặc cho nó đưa tài liệu ra Biện lý cuộc thì sự tai hại nhất nếu có, sẽ đến mức nào?Và đây là một điều ngạc nhiên vô cùng, gần như không tin được.Và qủa thiệt chúng thấy liền.Trong chương "Làm sao thắng nỗi sợ sệt và ưu tư", ông kể chuyện một bệnh nhân muốn tự tử.